Thứ Hai, 12 tháng 7, 2010

LAM` WEN MA` CHUA KIP NOI " XIN CHAO`"

Cho đến khi trước mặt là một đống vỏ trứng cút lộn cao ngất, Hà mới ngẩng phắt lên, mặt mũi cực kỳ nghiêm trọng:



- Thôi chết rồi…


- Sao? - Nguyên hốt hoảng. - Mày đừng có bảo mày đau bụng đấy!


- Đau gì mà đau. Hừ, Nguyên kiết xu tự nhiên dẫn đi ăn. Lại không thèm nói gì từ đầu đến giờ!


- Ơ thì… được ăn là tốt rồi còn gì!


- Còn lâu! Mày có nhớ cái hôm khủng bố Thành cong một bữa bét nhè, mày nói là bởi mày đang giữ một bí mật của nó!


- Đấy là nó thích mày!


- Thế mà ăn xong mày mới nói, làm tao xấu hổ không để đâu cho hết! Nên sau đấy tao đã quyết định: trước khi ăn thì phải biết rõ là ai chủ chi và vì lý do gì! Mỗi tội lần này… hơi quên!


- Từ từ đã. - Nguyên đỏ mặt. - Tao sẽ nói mà!


- Tao nghi mày lắm. - Hà tiếp tục. - Suốt từ đầu năm đến giờ hôm nào mày cũng lải nhải bài Kachiusa từ đời các cụ, tao can không được. Đùng một cái sáng nay mày lại bảo từ giờ trở đi mày thích Mưa rơi cuối tuần của Hoàng Bách. Mà cái bài đấy thì cũng có từ đời tám hoánh nào rồi!


- Thì là…










***






Nguyên có một lúc - được tính bằng thời gian Hà xơi hết 10 nem chua rán - để “thì là” vì sao nó thích bài Kachiusa cùng một vẻ mặt “theo dòng lịch sử”!


- Ngày xửa ngày xưa, từ hồi tao còn học… lớp 3, tao cực kỳ thần tượng anh lớp trưởng lớp 5A. Hm, theo từ ngữ bây giờ thì anh í được gọi là hotboy đấy: trông rất hay, học giỏi, đá bóng tốt, làm liên đội phó nữa! Chính lần thi Học sinh thanh lịch, anh í đã hát bài Kachiusa.


- Thế là mày thích bài í từ hồi đó? - Hà suýt nghẹn.


- Ừ! Tiếc là khi anh í lên cấp hai thì coi như bặt vô âm tín…


- Này, mày đừng bảo tao đi tìm xem anh í ở cái xó xỉnh nào giữa gầm trời, nhá! - Hà nhìn nó đầy khiếp đảm.


- Không, tao chả rồ dại thế. Nhưng mày biết vì sao tao chuyển sang thích Mưa rơi cuối tuần không?


- Tao chưa đủ điên để hiểu một đứa như mày!


- Tại vì tao gặp một bạn giống hệt anh í!


- Ở đâu?


- Trường mình.


- Bao giờ?


- Từ… đầu năm.


- A… thế mày chết rồi, Nguyên ơi. Gần hết một năm học, dám giấu anh em à? Chị ơi, 10 bánh bao chiên. Cho chết, cái đồ… ăn mảnh! - Hà lườm nó. - Ơ, mà bạn í tên gì?


- Lớp trưởng - tạm gọi như thế!






***






10 bánh bao chiên - có thể coi là… cái giá để Hà ngồi nghe tiếp câu chuyện của Nguyên.


- Mày ạ, tao cũng không định nói ra đâu. Mà đúng ra là tao cũng sẽ… chẳng có gì đâu, nếu không phải dạo này tao thấy bạn í… hay nhìn tao.


Hà phải tu nhân trần ừng ực để nuốt trôi miếng bánh. Nó tròn mắt nhìn Nguyên khiến con bé vội phân trần:


- Tao không tưởng bở đâu mà! Hôm tao với mày đang tung tăng học đánh cầu lông ở sân thể dục thì bạn í đi qua, quay lại nhìn tao. Lần tao đi qua lớp bạn í thì bạn í chạy ra cửa trông theo. Và bạn í ngó vào khi qua lớp mình.


Hà ngừng ăn, băn khoăn:


- Nguyên ơi, thế giữa chuyện mày thích bài hát kia và chuyện bạn Lớp trưởng này thì có liên quan gì đến nhau?


- Là như này: lúc trước tao chỉ biết rằng bạn í là lớp trưởng lớp C…


- Hử? Cái thằng cao, gầy, trắng xanh, mắt thâm quầng như con ma á?


- Đẹp trai thế mà mày bảo trông như ma! Mày có biết là tao cực kỳ ấn tượng cái mắt thâm quầng ấy không? Đó là con mắt của… học hành chăm chỉ! Phải thường xuyên thức khuya học bài thì mắt mới như thế. - Nguyên nói đầy tự hào. - Mà mày để tao kể tiếp đã. Tao thì trong sáng, mày biết rồi đấy (Hà lại phải tu nước), nên tao chẳng có ý định tìm hiểu gì cả. Tình cờ lúc sáng nay có thông báo cán bộ Đoàn các lớp đi dự lễ kết nạp đoàn viên mẫu ở lớp C! Trong bản tóm tắt nội dung chương trình, tao thấy ghi tên MC là Hoàng Xuân Bách…


- Mày dừng lại để tao kể nốt cho. Đấy chính là bạn Lớp trưởng?


- Đúng, sao mày biết?


- Tóm lại là chỉ vì bài Mưa rơi cuối tuần là bài đinh của Hoàng Bách, mà Hoàng Bách thì trùng tên với bạn kia nên mày thích bài í?


- Chính thế!


- Nhưng không phải mày đãi tao một bữa tuý luý như này chỉ để nghe mày kể huyên thuyên thế chứ?


Mặt Nguyên xị ra (một cân mặt - không kém):


- Bây giờ tao đang muốn làm quen với bạn í mà chẳng biết làm sao!


- Ối mẹ ơi! - Hà rên rỉ. - Này, mày để tao tự trả xiền bữa này, nhá. Tao còn chả có mảnh tình vắt vai nào, làm sao mà quân sư cho mày được?


Đáp lại nó là một âm thanh như vừa khóc vừa hát:


- Ư ư… tao không biết đâu! Tao chỉ muốn làm bạn mà…






***






Tạm biệt chị Cút - Nem - Bao, hai đứa về trú ngụ ở tệ xá của Nguyên .


- Tao nghĩ cứ thẳng thắn là tốt nhất! - Hà đang cố gắng để đúng với vai trò của một cạ cứng (Horoscope phán về nó với Nguyên như vậy) cũng như xứng đáng với… những gì nó đã xơi.


- Ừm... rõ mười mươi là tao đâu có thể nói: tớ muốn làm quen với cậu vì… cậu giống cái anh tớ bồ kết thuở “ấu thơ trong tôi là”?


- Ờ, nghe như kiểu thế chỗ người iu cũ ấy! A, thế nào nó chả biết trò bóng banh! Mày giả vờ nhờ nó dạy dỗ cho vì “tớ phải đi thi đấu cho tuyển nữ lớp tớ”.


Nguyên chưa kịp phản ứng thì Hà đã lắc đầu quầy quậy:


- Không được, quá thất sách! Mày đá hùng hục như con trâu, nó sợ chạy mất dép. Phải là một cái gì lãng mạn vào!


- Dưng mờ tao e là tao không hợp với kiểu ví dụ như đâm sầm vào bạn í, rơi tung toé sách vở rồi “xin lỗi” e thẹn - nói chung là mấy trò “made in Hàn cuốc” tương tự. Vừa sến vừa chuối!


Hà gật gù. Đã dốt không phân biệt được giữa “lãng mạn” với “sến+chuối” thì tốt nhất đừng dây vào!






***






2h đêm. Dễ ngày mai bão to, vì “sâu ngủ” Hà vẫn đang chong đèn lục lọi hết đống báo cũ tìm những bài về làm quen kết bạn. Phải có cách nào giúp Nguyên chứ! Không phải tầm thường và thực dụng là vì bữa “nhậu nhẹt” kia, đây là một lý do vô cùng cao cả. Tội nghiệp Nguyên, ai lại đi tâm sự cùng cái đứa đã được mệnh danh “gà như Hà” trong phạm trù tim phổi! Hix, niềm tin của Nguyên làm nó cảm động quá. Nó không thể phụ một tấm lòng trong thiên hạ!


Bỗng mobile của Hà rung bần bật.


- Nguyên, sao gọi giờ này?


- Ôi mày ơi, tao đang làm Toán…


- Mày đừng có vòng vo Tam quốc…


- Hihi, tao nghĩ ra kế này rất hay. Tao sẽ bảo mời lớp í giao lưu với lớp mình nhân một dịp gần nhất là… ngày 1 tháng 6! Thế là tha hồ cơ hội làm việc chung.


- Nghe cũng sáng suốt phết!


- Thế mày nghĩ xem mình sẽ làm những trò gì, ha!


- Xời, đúng nghề tao rồi!






***






Tiết 5 sáng hôm sau, Nguyên lò dò sang lớp C dự lễ kết nạp Đoàn viên mẫu. Nó buồn ngủ rũ rượi vì đêm qua 4h nó mới đi ngủ.


Trong lúc mọi người lục **c đứng lên làm lễ chào cờ, Nguyên khe khẽ dòm bạn lớp trưởng. Trông **nh đạc và tự tin quá!


- Nghiêm. Chào cờ, chào!





- Quốc ca.


Đoàn quân Việt Nam đi…


Bách mở đầu, để cả lớp hát theo. Lớp này phải hát chay vì không có băng **a thu sẵn. Cũng hay hay khi nghe đủ giọng cao thấp trầm bổng hoà vào nhau - rất hào hùng!


- Đoàn ca.


Vẫn là giọng trầm trầm của Bách cất lên và mọi người cùng hát:


- Cùng nhau ta đi lên theo bước đoàn thanh niên đi lên cố gắng xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ…


Ơ… đây là… Đội ca cơ mà! Mắt Nguyên đang díp lại chợt mở ra tròn xoe. Nó cười thành tiếng một cách không kìm chế, quên mất mình đang ở đâu!


Như một phản ứng dây chuyền, mọi người cùng hi ha cười theo.


- Xin lỗi mọi người, tớ nhớ những tháng ngày quàng khăn đỏ quá. Mình có thể làm lại chứ? - Bách chữa cháy. Bản lĩnh đấy, dù tai cậu ấy đang đỏ ửng!






***






Mọi thứ về sau diễn ra nghiêm trang và suôn sẻ như mọi buổi lễ khác. Có điều sau màn cười đó, Nguyên tỉnh như sáo.


Nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn tập trung theo dõi buổi kết nạp. Nó đang bứt rứt và tội lỗi vô cùng. Như thể nếu nó không phải là người bắt đầu thì mọi người đã chẳng cười dây chuyền vậy.


Tính Nguyên là thế: khi mắc lỗi với ai, nó chẳng thể làm gì cho đến khi người ta tha lỗi hay chí ít cũng hết giận mình.


Nguyên phải xin lỗi Bách! Nguyên muốn xin lỗi Bách!






Chờ mãi buổi lễ dài dằng dặc cũng kết thúc. Nguyên ra cửa, nấn ná đợi Bách. Đầu nó rối như mớ bòng bong. Khi mọi người đã về hết và Nguyên tưởng Bách cũng đã về mất từ lúc nào, thì nó thấy Bách đi ra từ cửa kia.


- Bách ơi… - Nguyên nghe giọng mình khang khác khi gọi một cái tên là lạ.


Bách quay lại. Thấy Nguyên, mắt cậu ấy mở tròn.


- Gì thế Nguyên?


- Tớ xin lỗi. Vừa nãy… tớ cười khi cậu hát nhầm.


- Không sao mà!


- Nhưng… hơi khổ thân MC.


- Hì, tớ không sao. Nó qua rồi mà, nhìn lại một cách lạc quan chắc là tốt hơn.


- Đấy, cậu cũng thú nhận là lúc đó có bối rối nhá!


- Thế giả như cậu không cười, cậu tưởng không ai nhận ra để mà cười à? - Bách nghiêm nghị.


- Cậu đã nói vậy, tớ chỉ áy náy vì tớ cười… chẳng ra cái kiểu loại gì! - Nguyên thở phào. - Ơ, mà cậu biết tên tớ từ hồi nào thế?






Bách chợt ngẩn ra, tai đỏ bừng. Cậu lúng túng cười trừ, không biết nói gì. Nguyên cười theo rồi cũng ớ người ra: nãy giờ nó với Bách nói chuyện như thể đã quen nhau từ lâu!


Thôi, thế là Nguyên quen Bách mất rồi!


Khổ, từ lúc gây ra tội lỗi, Nguyên đâu nghĩ cái gì khác ngoài việc phải sốt sắng tìm mọi cách xin lỗi? Giờ nó mới thấy má nóng bừng lên vì nhớ rằng Bách còn đang ở diện “đối tượng làm quen” của nó.


Vừa đi vừa nói, nó với Bách đã xuống đến sân trường. Cảm giác lần đầu tiên đi dưới những tán xà cừ xanh biếc với một người không phải Hà khiến Nguyên ngượng nghịu. Nó không biết nói gì để phá tan sự im lặng. Nhưng có lẽ đâu cần nói gì nữa?


Nó với Bách vậy là đã thành bạn bè - đơn giản hơn bất cứ một tình huống nào mà cái đầu giàu trí tưởng bở của nó có thể nghĩ ra. Chậc, có ai quy định rằng kết bạn thì phải thế nào đâu?


Nguyên phì cười khi nghĩ đến Hà. Chắc con bạn vẫn đang vật vã với kế hoạch giao lưu 1/6. Đúng là gà như Hà, chẳng biết đường mà khuyên Nguyên, rằng: một khi cùng là dân teen, kết bạn là điều dễ nhất Quả Đất. Thậm chí, Nguyên chưa hề nói: “Xin chào!” với Bách thì hai đứa đã làm quen nhau xong rồi!

YE^U THU

1.
Lan chuyền tờ giấy gấp tư từ bàn ba xuống bàn năm: “Ê, Sơn! Tí nữa tan học chờ tôi ở cổng trường nhá. Có vụ này hay lắm, he he!”.

Tụi bạn xung quanh chỉ chờ có thế mà buông lời dèm pha, nhưng Sơn với Lan trơ rồi. Chúng nó bị trêu nhiều quá cũng thấy bình thường, nhiều lúc an ủi nhau: “Người nổi tiếng bị xì - căng - đan là chuyện thường”. Tuy thế, Sơn vẫn đáp lại đầy hậm hực: “Bà! Thư với chả từ! Chúng nó gán ghép bà nghe chưa đủ à? Mà ra quán Lốc cốc đi, cổng trường lắm kẻ dòm ngó.”
Thế là Sơn ngồi vẩn vơ cả tiết cuối để nghĩ xem “vụ này hay lắm” của cô bạn là gì. Nó bụm tay lên miệng để khỏi thoát ra tiếng cười khi nó nhớ đến lần “sét đánh” trúng cô bạn ngay giữa sân trường năm ngoái. Nó nhớ mình đã bàn mưu tính kế như thế nào để Lan tiếp cận đối tượng. Cuối cùng, cả hai ngã ngửa vì cậu bạn có dáng vận động viên bóng rổ ấy học khóa dưới, tức là gọi Lan “bà chị”. Thế là tan mộng! Biết đâu đấy, biết đâu cô nàng lại bị cháy xém lần nữa...


2.
- Sặc! Cái gì?! - Sơn sững sờ hét ầm quán. Nhìn bạn vẫn ngồi im mặt giả vờ nghiêm trọng (nén cười) - Nhắc lại tôi xem!
- Ừ! Tôi với ông thử làm người yêu của nhau.
- À! Bà đang tỏ tình đấy hả? Cũng được... - Sơn tiếp giọng đùa cợt - Nhưng làm người yêu của tôi hơi khó đấy, phải dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ. Bà thì chưa đủ tiêu chuẩn... Há há!
Lan phát mạnh vào vai Sơn:
- Tỉnh! Nghiêm túc! Tôi tính rồi, suốt ngày bị chúng nó trêu, không thật cũng bị coi là thật rồi. Mà tôi thấy bà chị tôi thích lắm! Valentine, 8/3, sinh nhật... có khi chả ngày gì cũng có quà, đi đâu cũng có người đưa đón. Có người yêu sướng thế chứ!
Sơn trợn tròn mắt:
- Ơ, bà định thế thật à? Nếu thế thì bà lời chết được, tôi thiệt hại ghê quá!
- Tức là hai chiều, có qua thì có lại. Hiểu không?
- Nghe cũng hay. Nhưng yêu thì tức là làm những cái gì?
- Ừ, đây. Một là thay đổi cách xưng hô. Ông gọi tôi là em, tôi gọi ông là anh. Hai là ông phải qua đưa đón tôi đi học.
- Trò này mới mà liều quá! Bao giờ bắt đầu?
- Ngay bây giờ, anh ạ! - Lan nháy mắt đầy tinh quái.
- Ừ! Bà... à em! Nghe chuối quá!
- Rồi sẽ quen. Em về trước nhá, mai anh qua đón em. - Lan định xách cặp đứng lên. Sơn gọi với lại:
- Bà... em ăn uống sập quán người ta rồi về à? Góp tiền trả chứ?!
Lan quay lại đầy ngạc nhiên:
- Anh phải trả cho em chứ, làm gì có chuyện con gái thanh toán tiền ăn uống? Yêu đương kiểu gì thế?
Sơn giãy nảy:
- Thôi thôi, tôi không yêu nữa, yêu ai chứ yêu bà chắc tôi sạt nghiệp.
Lan cười khích tướng: “Ôi, con trai...”. Nó biết chỉ cần ba tiếng ấy thôi cũng trị được Sơn rồi vì Sơn rất sợ bị trêu là ẻo lả như con gái. Và đúng là hiệu nghiệm thật.
- Được rồi, em về trước. Anh trả tiền. - Nó gằn từng tiếng.
3.

Sáng nay Sơn đến đón Lan như đã hẹn. Mẹ Lan cũng không thắc mắc bởi nhiều hôm Lan làm nũng không muốn đạp xe đi học đều giả vờ ốm để nhờ Sơn qua chở. Sau một đêm suy nghĩ, Lan tiếp tục bô lô ba la về kế hoạch của mình trên đường đi.
Ngay khi bước vào lớp, Lan đã cố tình gọi Sơn là “anh” thật to. Nó biết tất cả đang đổ dồn ánh mắt về hai đứa, mấy đứa bạn cũng ra vào thủ thỉ hỏi nó, nó thấy khoái chí chứ không ngượng ngại như mọi lần bị gán ghép. Ngay cả khi thằng bạn ngồi cạnh nó viết lên bảng dòng chữ “L luv S” thật to thì nó vẫn cười toe. Nhìn mặt Sơn đỏ lựng mà nó mắc cười quá, y chang con gái vậy.
Cô bước vào lớp, bất chợt nó rùng mình vì dòng chữ trên bảng chưa kịp xóa. Nhỡ bố mẹ biết? Nhỡ cô biết? Bố mẹ và cô đều cảnh báo tụi nó tránh xa mấy chuyện yêu đương nhắng nhít này. Nhưng dường như cô đã quá nhàm với trò nghịch của học sinh mà chỉ hỏi thăm tác giả của dòng chữ và nhắc nhở qua loa vài câu. Lan vững dạ hẳn. Nó mông lung nhớ tới mấy bài thơ ướt át nó đọc trộm trong cuốn sổ lưu bút của chị nó. Tức là có cái gì đấy nhớ rồi dỗi hờn rồi khóc... Nói chung là nó thấy hay hay, yêu là phải thế...
4.
Lan liếc xéo Sơn làm thằng nhỏ đang toe toét với Trinh bỗng im bặt như bị dính một luồng xung điện. Cuối tiết, Lan nhắn nó mỗi câu khó hiểu: “Từ ngày mai anh không phải đón em đi học nữa đâu”. Sơn ngạc nhiên quá mức - hay con nhỏ này thích mình thật? Nó thấy mình nói chuyện với Trinh mà không đếm xỉa gì tới nó, nó ghen? Nó bảo thử nhỡ nó muốn thành thật? Con gái! Thật khó hiểu quá mức!
Chiến tranh lạnh được hơn một tuần thì Sơn không chịu được nữa.
- Alô, Lan à? Bà giận tôi cái gì mà hành động buồn cười thế?
- Anh, em. - Lan nhấn từng tiếng nhắc Sơn.
- Ừ, em ghen à?
- Ừ. - Nó trả lời nhanh, gọn để tránh Sơn phát hiện nó đang suýt cười. Rồi ra vẻ khó chịu cực độ, nó dập máy đánh bụp.
5.
- Sơn ! Thôi cái trò này đi. Tôi sợ rồi!
- Tôi cũng định bảo bà thế. Nhưng tôi hỏi thật: bà thích tôi, đúng không? Bà ghen?
Lan nhảy dựng:
- Mơ! Hôm qua lúc nói chuyện với ông, bố tôi nghe máy ở tầng dưới, thế là dù cho tôi có giải thích đây chỉ là trò chơi thì tôi vẫn bị “quạt” cho một trận. Hơn nữa, do suốt ngày vẩn vơ nghĩ ngợi bày trò gì cho giống “yêu” mà dạo này tôi học hành bê bết. Nên...
- Ôi giời! Bà diễn đạt quá làm tôi tưởng thật. Hú vía! Sợ bà thật. Thì tôi có khác gì, tôi nghĩ bà thích tôi mà chẳng biết làm thế nào nên chẳng làm gì cho ra hồn cả...
- Ừ, qua chuyện này tôi phát hiện ông là một người yêu tồi. Như thế này có vẻ hay hơn nhiều - Dứt lời, Lan giơ tay véo tai Sơn thật đau.
- Bà lại bắt nạt tôi? - Nó cũng trả đũa một cách đanh đá khi véo lại Lan.
- Ông bỏ tay ra!
- Bà bỏ tay thì tôi bỏ...

CA^Y, LA' & GIO'

Cây


Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…
Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng
Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”


Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi


“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”


“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”


Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp


Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?

MUA & NUOC MAT

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.
Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.
“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".
Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.
Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.
Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.
Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.
Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.
Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".
Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".
Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!

CHIA TAY

Tôi với Lam chia tay rồi, hình như là do ông trời đã cố ý an bài chuyện này. Lam thật ra là một cô gái tốt, bất luận là về dung mạo hay tính cách, đều không có gì khiến cho người khác phải phàn nàn. Tôi biết có nhiều người cười tôi làm như thế là ngốc. Nhưng tôi vẫn chủ động chia tay Lam, mặc dù có chút tiếc nuối.

Ngày đầu tiên sau khi tôi và Lam chia tay, Lam dậy rất muộn, người quản lí ký túc xá 3 lần vào đều thấy cô ấy vùi mình trong chăn, cứ thu mình bất động như thế trên giường. Người quản lí cũng không nói gì, vừa thở dài vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lúc Lam dậy đã là 11h, buổi học sáng nay coi như bỏ. Xuất hiện trên chiếc gương trong phòng vệ sinh là một khoé mắt tiều tuỵ kèm theo một khuôn mặt đẫm nước mắt.
Lam không có việc gì để làm, ký túc xá chỉ có một mình cô ấy, cô ấy xuống cantin mua giúp cơm trưa cho mấy chị em, Lam chọn 3 bìa đậu, sườn xào chua ngọt ... tất cả chúng đều là những món bình thường tôi thích ăn. Còn một chút nữa mới đến giờ tan học, Lam ngồi mà thần sắc đờ đẫn, nét mặt không hề biểu cảm mà chỉ nhìn mấy món ăn bần thần. Ngay cả tôi lặng lẽ đến ngồi cạnh bàn cô ấy cũng không nhận ra. Người trong cantin dần dần đông hơn, bọn Tiểu Mục cười cười nói nói đến gần bên cạnh Lam, nhưng nhìn thấy Lam như vậy thì không cười nữa. Bọn họ vừa ngồi xuống vừa khen thức ăn hôm nay thơm, Lam không nói gì. Mọi người đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi cắm đầu ăn. Lúc này những điều không liên quan thì đừng nói ra. Đối diện với chiếc bàn là một đôi tình nhân lớn tiếng tình tự như ở nơi không người, Lam vẫn không động đậy, từ đầu đến cuối không hề **ng vào bát cơm, đũa cũng không chạm đến thức ăn.
Ngày thứ hai tôi và Lam chia tay, Lam trang điểm rất đậm, mặc chiếc áo rất diêm dúa xuất hiện ở một quán bar phía Tây . Lam ngồi ở cạnh quầy rượu, uống hết cốc này đến cốc khác - một thứ rượu mạnh mà không hề biết tên. Trên quầy rượu xếp mười mấy bình rượu không, nhưng Lam không cho ông chủ dọn đi. Tiếng nhạc điện tử mê ly vọng ra trong quán Bar, giữa sàn nhảy có nhiều tiếng nói rất khó nghe. Lam tuỳ theo tiết tấu bài hát mà lắc lư. Người đàn ông bên cạnh có ý xấu sán gần lại, nói với Lam " cô gái, cô rất đẹp". Lam nói "thật không?" ánh mắt lờ mờ nhìn người đàn ông đáng tuổi cha cô. Sau đó ông ta nói "cô gái, cô say rồi, có cần anh lái xe đưa về nhà không". Lam nói "được", lạnh lùng cười rồi hắt cả chén rượu vào mặt ông ta. Hắn nổi cáu, lúc hắn vung tay tát Lam thì bị mấy cánh tay chặn lại, cơ hồ như bị đẩy ngã xuống đất. Thì ra Tiểu Mục lôi mấy bạn nam trong lớp tìm đến đây. Tiểu Mục nói Lam đừng như thế nữa, làm như thế khiến tất cả mọi người đều đau lòng, Lam nói bọn họ đừng quản lý cô ấy, cứ để cô ấy say đến chết. Nói thế nào Lam cũng không đi, sau đó mấy bạn nam phải cùng nhau kéo cô ấy ra khỏi quán, nhét vào xe taxi.
Tất cả những gì phát sinh trong quan bar tôi đều biết, là bởi lúc đó tôi ngồi ở một góc khuất trong quán, theo dõi Lam từ đầu đến cuối. Lúc Lam bị lôi về ký túc xá, vừa vặn trước lúc ký túc xá đóng cửa một phút, lúc bị đẩy lên giường vẫn còn đòi uống rượu, cùng lúc đó thì lăn ra bất tỉnh. Ngày thứ tư tôi và Lam chia tay, Lam đã nằm trên giường bệnh được hai ngày, thì ra cô ấy từ lúc say rượu đến giờ vẫn chưa tỉnh, trong lúc hôn mê không ngừng gọi tên tôi. Trong thời gian này bọn Tiểu Mục luân phiên lui tới chăm sóc cho cô ấy.
Tôi và Lam chia tay được sáu ngày, tôi nghĩ tôi nên trở về bên cạnh cô ấy, tôi đứng ở đầu giường, chiếc giường trắng toát càng làm khuôn mặt cô ấy thêm nhợt nhạt. Tôi lặng lẽ bên Lam suốt một đếm, cho đến khi cô ấy sắp tỉnh mới nhẹ nhàng rời đi.
Ngày thứ bảy tôi và Lam chia tay, Lam xuất viện. Từ đó trầm tĩnh ít nói, thái độ dành cho mọi người luôn cay nghiệt, hoặc nên nói là lạnh nhạt. Mấy người bạn nhìn từ trong mắt cô ấy đều hiểu ra rằng Lam vẫn chưa quên được tôi, vẫn cứ nhớ về những tình cảm trong quá khứ. Lam bắt đầu chụi khó học hành, mỗi ngày đều ở thư viện học bài cho đến khi nó đóng cửa, thành tích cũng nhờ đó mà tiến vùn vụt.
Năm thứ hai tôi và Lam chia tay, Lam được chọn đảm nhiệm chức hội trưởng hội sinh viên của khoa. Năm thứ ba đại học mới bắt đầu nhưng Lam đã chuẩn bị làm luận án. Năm thứ ba tôi và Lam chia tay, Lam thuận lợi thi vào một trường đại học danh tiếng, nỗ lực học tập và nghiên cứu để lấy học vị thạc sĩ. Bên cạnh Lam vẫn không thiếu những người ưu tú hơn tôi đeo đuổi, nhưng Lam không để ý, trừ một người con trai tên Lượng. Lam cũng chỉ coi anh ta là anh trai, cũng chưa có gì nảy sinh với anh ta. Nhưng trong mắt người khác quan hệ của họ vô cùng đáng ngờ.
Năm thứ chín tôi và Lam chia tay, tôi nhận được tin Lam sắp kết hôn, chú rể là Lượng. Cách ngày kết hôn nửa tháng, Lam ngồi trên chiếc ghế xô pha mới trong phòng khách, viết thiếp mời cho bạn bè. Trên khuôn mặt Lam là nụ cười hạnh phúc đến mê đắm lòng người. Tôi biết rất nhiều người sẽ nhận được thiếp mời, trừ tôi ra. Lam mở một chiếc thiệp đỏ có dán chữ song hỷ màu vàng. Nơi trang trọng nhất là nơi viết tên của chú rể và cô dâu. Lúc cô ấy viết đến chiếc thiệp thứ hai mươi, tôi ngó thử, tên chú rể trên hai mươi chiếc thiệp đều là tên của tôi.
Nhưng dường như Lam vẫn chưa định thần lại suy nghĩ. Nước mắt tôi cuối cùng cũng chảy, chín năm sau ngày tôi và Lam chia tay, tôi lần đầu tiên rơi nước mắt, nhưng Lam sẽ không nhìn thấy, không ai nhìn thấy. Là vì hồn ma thì không có nước mắt. Nếu như thời gian có thể đảo ngược, tôi chắc chắn sẽ không vì một chút thời gian mà vội băng qua đường, kết quả là linh hồn rời khỏi thể xác. Mà hôm đó chính là ngày sinh nhật Lam, trên tay tôi vẫn đang cầm chiếc bánh ngọt tặng sinh nhật cô ấy.
P/S: Sưu tầm! Thanks KN vì đã share nó cho em ! Thanks anh nhiều !
Lúc mới đọc Kira cứ nghĩ đây là một cuộc chia tay bình thường của một đôi tình nhân còn yêu nhau nhưng đọc đoạn kết thực sự là ......Linh hồn nói " Nước mắt tôi cuối cùng cũng chảy, chín năm sau ngày tôi và Lam chia tay, tôi lần đầu tiên rơi nước mắt, nhưng Lam sẽ không nhìn thấy, không ai nhìn thấy. Là vì hồn ma thì không có nước mắt. " có thực sự là hồn ma không có nước mắt, chảy rồi khóc rồi .....Lam không quên hồn ma, cô vẫn viết tên hồn ma lên thiệp viết tới tấm thứ 20 và biết đâu cô ấy còn viết nữa, viết nữa .....không quên, không thể quên ! Trên đời này giá như có thể cho từ " giá như" xảy ra một cách trọn vẹn !